Vậy là nhóc đã về quê…từ nay sẽ không được gặp nhóc nữa..nó buồn..
Đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ thì có tiếng chuông tin nhắn
- "Người yêu ơi, đang làm gì đấy!" – Nhóc nhắn tin cho nó
- "Đang ngồi nghịch linh tinh thôi!! Hihi, đang làm gì đấy?" - Nó trả lời
- "Nghịch gì?? Chơi búp bê à?? Haha"
- -"Ẹc..chị mà chơi búp bê thì em nghịch ô tô đồ chơi chắc…"
- "Sao lại gọi là em, phải là anh chứ?"
- "Cái gì? Anh á…con lâu mới gọi là anh nhé!"
- "Ơ..là người yêu không gọi là anh thì gọi là gì?"
- "Không biết!"
- "Gọi là anh đi, như vậy mới đúng là người yêu!!"
- "Nhưng thấy nó kì kì..không quen!"
- "Eo..em cũng vậy!" – Nhóc đáp
- "Trời! Đã là người yêu mà còn xưng em à?"
- "Á..em quên mất!"
- "Hự..ứ làm người yêu nữa đâu..buồn cười lắm.." – nó trả lời
- "Không biết đâu..hôm qua nhận lời rồi mà..thôi..xưng anh – em cho đúng là người yêu nha!"
- "Ừ…chị biết rồi"
- "Oa oa..lại kêu chị rồi kìa"
- "Ơ..quên mất…xin lỗi em"
- "Hự..lại chị -em à? Chán chị thế?"
- "Ừ nhỉ? Quên mất..xin lỗi anh nha!! Hihe" – Nó mỉm cười
Cứ thế đấy..khi thì chị - em, khi thì anh – em…
Nó lên Hà Nội học..mỗi tháng nhóc lên chơi với nó 1 ngày…vào ngày chủ nhật…cả 2 đi chợ, nấu cơm…rồi đi chơi vòng quanh HN…yêu nhóc..nó trẻ con hơn..còn nhóc thì trưởng thành hơn…bọn bạn vẫn nhắc nó..yêu ng ít tuổi hơn sẽ khổ lắm đấy..cứ phải chăm sóc ng ta hoài…nó mỉm cười…toàn là nhóc chăm sóc nó mà…cứ đều đặn ngày nào nó cũng nhận được tn chúc ngủ ngon và chúc ngày mới…mỗi ngày nhóc lại đem đến cho nó một câu chuyện cười…để khi đọc xong nó phải phá lên cười(ngay cả khi đang ngồi trên xe bus)…nhóc nhắc nó phải dậy ăn sáng…phải ăn đủ 3 bữa cơm…nhóc chắc nó phải mặc ấm, phải đeo khăn khi ra ngoài…nhóc quan tâm và chăm sóc nó…khoảng cách về tuổi tác đối với nó chẳng còn ý nghĩa gì……
………
Cứ như thế suốt 2 năm…nhóc trưởng thành hơn rất nhiều..còn nó vẫn trẻ con như thế…
Trước ngày 8.3 năm ngoái…nó đi chơi với bạn…để quên điện thoại ở nhà…nhóc gọi nó không nghe được máy..nhắn tin nó cũng không trả lời được…nhóc gọi ngay cho chị gái nó…chị nó hốt hoảng đến nhìn thấy cửa phòng nó khóa…gọi cửa thì không có ai…cả nhà lo lắng vì không biết nó đi đâu…đến 9h tối nó mới về…đến phòng thấy anh chị nó đứng cả đấy…nó sợ..khóc thét..vì đó là lần đầu tiên nó đi chơi mà không hỏi…cứ tưởng anh chị không biết…nó bị mắng te tua..anh chị gọi điện về quê méc mẹ..mẹ lại gọi điện lên mắng…nó nằm khóc ròng..nó giận nhóc vì nhóc gọi cho chị gái nó..nhóc nói thế nào nó cũng không nghe…
Đến ngày 8.3..nhóc có mặt trước cửa phòng nó từ 8h sáng..trên tay cầm 1 bông hoa hồng nhung rất đẹp…lần nào cũng thế..chỉ 1 bông duy nhất…nó thích được tặng 1 bông mà…nó mở cửa nhìn thấy nhóc nên đóng cửa luôn…
- "Anh xin lỗi ..chỉ là anh quá lo lắng thôi..em mở cửa đi…sáng nay anh đã bỏ 1 buổi học rồi..em không mở cửa là chiều anh cũng bỏ học luôn đấy!" – Nhóc nhắn tin
Tự dưng thấy thương nhóc, không muốn vì nó mà ảnh hưởng đến việc học của nhóc nên nó ra mở cửa…giận dỗi gì rồi cũng qua hết…nhưng nghĩ lại thì nó mới là người phải xin lỗi…nó sai…chỉ là nhóc quá lo lắng cho nó …nhưng với cái tính ngang bướng của nó thì nói ra lời xin lỗi rất khó…
Phần : 1 | 2 | 3 | 4 | 5
Em thích chị thật đấy, đếch đùa đâu - Phần 4
0 nhận xét
- Home
- Đọc Truyện
- Em thích chị thật đấy, đếch đùa đâu - Phần 4
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)